Làm dâu nhà trưởng giả

“Mẹ ơi cứu con!”. Nghe con gái gọi điện thoại, kêu cứu xong rồi cúp máy. Chị Khuyên gọi lại không ai thưa. Con gái bị làm sao? Sao con không nói cho rõ có chuyện gì? Sao con không nghe mẹ gọi lại? Chị lấy xe máy lao ngay ra khỏi nhà, chạy như bay đến nhà con, lòng nóng như lửa đốt...    

lam dau nha truong gia
Hình ảnh minh họa

Sinh viên 20 tuổi lấy chồng vì... thương hại

Huyền là con gái lớn của chị Khuyên, từ bé rất chăm ngoan học giỏi. Cô đỗ đại học và đang học năm thứ 2 thì chuyện bất ngờ xảy đến đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô gái trẻ.

Hôm ấy tan học sớm, Huyền ghé nhà ông bà ngoại chơi. Ông ngoại làm nghề y nên đang có khách đến khám bệnh. Bệnh nhân là một chàng trai ngoài 30 tuổi, cao ráo điển trai, nhưng cứ quầy quậy không chịu khám. Khi ông ngoại Huyền khuyên bảo cậu để cho ông khám thì cậu chỉ vào người phụ nữ ngoài 50 tuổi, ăn mặc khá mốt:

- Ông bảo mẹ cháu ra ngoài đi! Cháu không muốn nhìn thấy mẹ!

Người mẹ nghe con nói thế thì lặng lẽ bỏ ra ngoài. Huyền tò mò xem ca khám bệnh của ông. Thì ra cậu thanh niên tên Huân này có triệu chứng trầm cảm. Qua cách thăm bệnh của ông và cách trả lời các câu hỏi của cậu, thì bố mẹ cậu từ lâu đã “ông ăn chả, bà ăn nem”. Từ một cậu quý tử đích tôn được bố mẹ và ông bà nội ngoại cưng chiều, sung sướng, muốn gì được nấy. Cậu cũng ngoan ngoãn học giỏi. Cho đến một ngày cậu sốc khi chứng kiến bố mẹ cãi nhau ầm ĩ, xúc phạm nhau không còn từ gì khủng khiếp hơn nữa. Thì ra từ lâu, bố cậu đã cặp bồ và mẹ cậu đã phải nín nhịn chịu đựng. Nhưng nhiều năm ấm ức vì chịu đựng sự ghẻ lạnh của chồng, nay mẹ cậu bỗng “phải lòng” một đại gia gần bằng tuổi bố mình. Nhờ có đại gia, mẹ cậu bỗng trở nên xinh đẹp, ăn diện, thành một người phụ nữ hiện đại, chứ không còn “quê một cục”như bố cậu vẫn hay chê bai vợ.

Trò đời đàn ông cặp bồ thì nhơn nhơn, chả cần che giấu gì, như ta đây được quyền vậy. Còn khi anh ta phát hiện vợ cặp bồ thì như trời long đất lở! Thế nên bố mẹ cậu mới “toang”, thậm chí chả cần quan tâm đến sĩ diện trước mặt cậu con trai học lớp 11.

Sau cú sốc đó, Huân trở nên ít nói, không vui đùa như trước. Cậu như thu mình vào cái vỏ ốc, nhưng bố mẹ cậu mải chạy theo người tình và tiền bạc, nên hầu như chả quan tâm đến tình cảm hay tinh thần của con. Họ nghĩ rằng con trai lớp 11 và con gái lớp 8 đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện người lớn. Chúng chỉ cần ăn ngoan, mặc đẹp, có xe đẹp, tiền rủng rỉnh trong túi muốn xài gì thì xài, lại đi học thêm các lò luyện tối ngày. Bố mẹ Huân không ngờ rằng từ cú sốc khi biết bố mẹ vô đạo đức, cậu đã thay đổi tâm tính hoàn toàn. Mãi cho đến khi Huân lên năm thứ 3 đại học kiến trúc thì cậu bỗng tuyên bố bỏ học trước sự kinh ngạc của bố mẹ.

Bố mẹ Huân không hình dung nổi đứa con trai trưởng của dòng họ, học hành giỏi giang lại bỗng đòi bỏ ngang sự nghiệp học hành, nên ra sức khuyên bảo con trở lại giảng đường, tiếp tục làm người đem lại niềm tự hào cho bố mẹ và dòng họ. Nhưng Huân nhất mực không chịu đi học. Cậu bắt đầu chuỗi ngày thích đóng cửa phòng riêng, ở một mình. Bố mẹ Huân thấy con không chịu học đại học trong nước nữa thì dồn tiền cho con ra nước ngoài du học. Tốn cũng được, bán hết gia sản cũng không sao, miễn là cậu quý tử vẫn giữ được hình ảnh. Du học được ít lâu, Huân xách vali về nước trước ự kinh ngạc của bố mẹ, cậu tuyên bố không học hành gì nữa.

Thấy con trai ngày càng thể hiện không bình thường, bố mẹ cậu đôn đáo đưa con đi khám bệnh. Năm này qua năm khác, Huân khám nhiều nơi, uống nhiều đơn thuốc khác nhau, nhưng bệnh không thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn, nên mẹ cậu nghe có người giới thiệu về ông ngoại của Huyền nên tìm đến xin khám cho con. Không ngờ Huân càng trầm cảm thì cậu càng ghét và xa lánh bố mẹ. Dù bố hay mẹ đưa đi khám thì cậu đều đuổi bố mẹ ra khỏi phòng khám thì mới hợp tác với bác sĩ.

Huyền nghe rõ câu chuyện của Huân, trong lòng cô trào lên sự thương cảm sâu sắc. Huyền chủ động bắt chuyện làm quen, động viên Huân cố gắng uống thuốc theo chỉ dẫn của ông ngoại cô, đồng thời anh có thể liên lạc với cô qua điện thoại để trò chuyện. Thế là từ hôm ấy Huân và Huyền thường nhắn tin, gọi điện trò chuyện. Dần dà Huân mở lòng hơn đã mời Huyền đi trà sữa. Huyền lại mời Huân di picnic trong ngày với nhóm bạn thân. Thế rồi trong một tối đưa Huyền về nhà, Huân đã quỳ xuống nói lời yêu với cô gái trẻ thua cậu 13 tuổi. Bất ngờ với hình ảnh như trong phim Hàn, khiến Huyền từ chỗ chỉ có lòng tốt thương hại, muốn giúp Huân tìm lại sức khỏe, thì nay cô bỗng cảm động trước tình yêu chân thành của Huân, cô nghĩ mình hãy giúp chàng trai này tìm thấy hạnh phúc để khỏe mạnh trở lại.

Khổ nhục làm dâu nhà “trưởng giả”

Khi Huyền đưa người yêu về nhà giới thiệu, cả nhà phản đối quyết liệt. Ai cũng bảo Huyền còn non dại, không nên yêu một người nhiều hơn những 13 tuổi. Nhất là người đó chưa thực khỏe mạnh về sức khỏe tâm thần. Nhưng khốn khổ, tình yêu khi bị cấm cản thì càng bùng phát mạnh mẽ. Huyền có thai, khi cô báo tin với bố mẹ thì đã 5 tháng. Tuy nhà gái không đồng ý gả, nhưng nhà trai thì xoắn xuýt. Bố mẹ Huân liên tục đến nhà Huyền xin cho 2 con cưới nhau, họ tự giới thiệu về vị thế, tiền tài, hứa đảm bảo cho con dâu một cuộc sống sung sướng. Thế là cô SV năm thứ 2 đành bỏ học lên xe hoa với lời hứa năm sau sẽ quay lại học tiếp.

Nhưng Huyền không ngờ khi cô bước chân về nhà chồng lại gặp bao chuyện phức tạp như vậy. Do 2 vợ chồng trẻ đều chưa có việc làm nên mẹ Huyền mỗi tháng vẫn tự nguyện chu cấp con gái 5 triệu để góp vào sống với nhà chồng. Nhưng bố Huân thì khá kỳ quặc, ông bắt con dâu đi chợ hàng ngày phải ghi sổ, hàng tháng phải cộng trừ xem dư ra bao nhiêu. Những ngày đầu thì Huyền cố cắn răng chịu đựng, nhưng khi cái thai càng lớn thì cô mệt nhiều nên cô không chú ý ghi chép. Mẹ chồng thì lại muốn Huyền tham gia buôn bán đồ mỹ phẩm do em gái Huân du học gửi từ nước ngoài về, để “chủ động tích lũy vốn liếng cho vợ chồng”.

Ban đầu Huyền cũng nghĩ đơn giản, cô sẽ bán hàng trên mạng (online). Nhưng số lượng hàng gửi về ngày càng nhiều, mà online bán chả được bao nhiêu, bởi cô còn phải lo chợ búa, cơm nước, giặt giũ cho cả nhà, nên chả có mấy thời gian dành cho kinh doanh. Mẹ chồng sốt ruột vì vốn bà bỏ ra đọng lại, con dâu buôn bán không mát tay như bà kỳ vọng. Thế rồi Huyền sinh con. Cô gái trẻ chưa có nhiều hiểu biết nên nuôi con cũng không mát tay, con bé cứ sốt siếc suốt, thế là mẹ bé hết bị bố chồng lườm lại bị mẹ chồng nguýt, rồi chê bai, rồi mắng mỏ. Khốn khổ hơn cho Huyền là đúng ngày chẵn tháng con, mẹ chồng tuyên bố “hết ở cữ rồi, mở lại bán hàng ngay”.

Thế là Huyền vừa chăm con vừa bán hàng, vừa lo việc nhà, khiến cô ngày một bơ phờ. Gái một con mà gầy còm ốm yếu. Trong khi bố mẹ chồng thì ăn vận điệu đà, luôn thể hiện ra dáng nhà quý tộc khá giả. Nhiều khi Huyền nghĩ, bố mẹ chồng cũng không phải đại gia, kinh tế cũng thường thường bậc trung, nhưng sao cứ phải làm ra vẻ, chắc “trưởng giả học làm sang”. Nhưng họ chỉ “diễn” với người ngoài không biết rõ thôi, chứ con cái trong nhà đều biết rõ, thì họ “diễn” làm gì nhỉ?

Công việc bán hàng trên mạng online có vẻ chậm, hàng hóa gửi về nhiều bị tồn đọng chất đống, mẹ chồng sốt ruột hối con dâu mau xin giấy phép đăng ký kinh doanh, rồi treo biển hiệu, mở cửa hàng. Bà la lối con dâu om sòm: “Toàn bộ tiền bạc nhà này đã chuyển hết qua nước ngoài cho em nó mua hàng gửi về. Mày không đầu tư buôn bán cho tử tế thì mày làm sạt nghiệp cả đời bố mẹ tích lũy à? Hay là mày vẫn định ăn bám bố mẹ già với chồng mày hả con?”.

Huyền còn ít tuổi, chưa từng va chạm với người ghê gớm vậy, nên cô căng thẳng, lo lắng đến mụ mị cả đầu óc. Mẹ lo lắng mắt ăn mất ngủ dẫn đến thiếu sữa nuôi con, đứa bé đói sữa lại mất ngủ theo mẹ, thế là bé quấy khóc nhiều càng khiến cho Huyền mất ngủ, mệt mỏi và căng thẳng hơn. Huân thì vẫn còn chưa khỏi hẳn bệnh, nên vợ có tâm sự cũng không thể giúp vợ giải quyết được vấn đề gì. Nhiều lần cô muốn thưa với mẹ đẻ nhờ mẹ giúp, nhưng cô lại sợ, vì mẹ và ông bà ngoại đã không đồng ý gả cô, nay cô lại nói chuyện không tốt của nhà chồng, chắc cả nhà ngoại giận cô mất.

Cứ thế, Huyền ôm nỗi buồn, nỗi vất vả trong lòng không chia sẻ với ai. Càng ngày cô càng căng thẳng thần kinh khiến cô không ăn được và thường xuyên buồn nôn, thậm chí nôn suốt ngày không dừng, nôn ra mật xanh mật vàng. Cô chợt thấy hối hận, vì sao cô lại nhận lời kết hôn vì lòng thương hại, cô trách mình khờ dại không nghe lời can ngăn của ông bà cha mẹ. Rồi cô thấy hận bố mẹ chồng. Tại sao cô có lòng thương yêu cứu giúp con trai họ, cô hy sinh luôn tuổi trẻ, tương lai sự nghiệp và cả cuộc đời cô cho Huân, điều mà bố mẹ anh ích kỷ, chạy theo lối sống tầm thường, đã không làm được, vậy mà họ lại đối xử với cô tồi tệ như vậy. Cô thấy mình nên sớm ly hôn, sớm giải thoát cuộc sống này...

Càng nghĩ, Huyền càng sốc, cô càng mệt và càng nôn nhiều hơn. Cô nghĩ, phải gọi mẹ cầu cứu, nếu không cô chết như này uổng quá và chết mà không ai biết. Huyền cố gắng mãi mới với được chiếc điện thoại, gọi cho mẹ xong thì cô buông rơi điện thoại và ngất xỉu...

 

Trần Hà An

Link nội dung: https://phano.net.vn/lam-dau-nha-truong-gia-a7053.html