Hình ảnh minh họa |
22 tuổi, Uyên được người ta thương. Anh ta tên Toán, ở huyện bên, hơn cô tới 7-8 tuổi, nhưng cũng con nhà nông chân chất nên bố mẹ cô cũng ưng mà gả con gái với ý nghĩ “người ta nghèo thì người ta thật lòng, vợ chồng trẻ chung lưng đấu cật rồi dần dà cũng có của ăn của để”. Uyên thì “lơ ngơ” lần đầu tiên có người nói thương mình, cô nghĩ đó là tình yêu, mà đã là mối tình đầu thì nó thật đáng trân trọng. Bởi thế mà cô sớm đồng ý cưới vì anh cũng đã 30 tuổi, chả còn trẻ nữa, bố mẹ anh cũng giục nhiều rồi.
Cưới xong, cha mẹ cô thương con gái nên cho 2 vợ chồng ngôi nhà xây ngay trong vườn nhà. Uyên tay năm tay mười lăn lộn kiếm tiền mong 2 vợ chồng tự lập kinh tế. Nhưng Uyên không ngờ tay chồng lẻo mép chỉ biết ăn chơi tiêu xài, chả biết lao động, chả biết tính toán căn cơ gì. Uyên bầu bí đứa con gái đầu lòng, nghén ngẩm chả ăn được gì, chồng cũng chả quan tâm, vẫn mải ăn mải chơi, hết tiền thì về đòi vợ đưa. Bố mẹ Uyên giúp đỡ cho con gái mở quán cafe, rồi mở xưởng sản xuất kinh doanh đá cây, chỉ mong các con dần có kinh tế ổn định cuộc sống.
Nhưng vợ lao động cật lực, vất vả bao nhiêu, Toán cũng chả quan tâm. Anh ta đi ăn đi nhậu bên ngoài về rồi “đòi vợ quan tâm”, kể cả lúc vợ mang bầu hay lúc mới sinh, rồi nuôi con sơ sinh, đến mức Uyên không thể đáp ứng nổi, thì anh ta đánh đập bạo hành vợ ngay trên giường ngủ. Các vết thâm tím trên người và mặt cô ngày càng nhiều, nhưng Uyên sợ bố mẹ buồn lòng nên không bao giờ kể tội chồng. Cô vẫn cố gắng sống hồn nhiên như thời con gái đang trong vòng tay cha mẹ. Kinh tế tuy một tay cô, nhưng cũng khấm khá dần lên.
Uyên quyết định thành lập công ty kinh doanh đồ gỗ. Công việc đang thuận buồm xuôi gió thì cô mang thai đứa thứ 2. Vừa mang thai, vừa kinh doanh, lại vừa bị chồng bạo dâm, Uyên thực sự chỉ muốn ly hôn để thoát nợ. Nhưng nghĩ lại vì đứa bé trong bụng, cô lại nghiến răng chịu đựng. Khi cô sinh được cậu con trai kháu khỉnh, cô cũng hết lời khuyên chồng, mong anh ta tu tỉnh, chí thú làm ăn, bỏ bớt thói chơi bời bên ngoài. Nhưng “bản tính khó dời”, Toán không thay đổi, vẫn tiếp tục ăn chơi và bạo dâm, bạo hành vợ.
Bất cứ cái gì không đúng ý là Toán đánh vợ. Thậm chí đấm đá, tát vợ chưa đã, hắn lột cả dép đánh vào mặt vợ. Uyên đau đớn, chịu không nổi, cô thưa với bố mẹ xin ly hôn. Bố mẹ cô vốn hiền lành nhân hậu, lại không muốn con gái phải ly hôn, động viên con tiếp tục chung sống thêm ít năm cho con cái nó có cha, rồi dần dà góp ý cho Toán thay đổi tâm tính. Uyên nuốt nước mắt, nghe theo lời cha mẹ, tiếp tục những tháng ngày đau đớn ê chề với tay chồng bệnh hoạn, tàn ác.
Toán biết bố mẹ vợ không muốn con gái ly hôn thì càng được nước lấn tới. Hắn càng ham ăn chơi trác táng, và những trận bạo hành vợ ngày càng dã man. Tất cả các ngày, không cần biết vợ ốm hay khỏe, hắn đều bạo dâm. Chịu đựng chồng mười mấy năm trời, sức khỏe Uyên ngày càng xuống dốc. Một hôm vào đúng ngày “đèn đỏ” của Uyên, cô đau bụng rên rỉ nhưng chồng vẫn không tha, cô đẩy hắn ra thì hắn đánh cô tàn bạo. Cô gắng bỏ chạy nhưng bị hắn quật ngã xuống nền nhà, rồi hắn lấy cái ghế gỗ ném thẳng vào đầu vợ khiến Uyên ngất xỉu. Bỏ mặc vợ ngất trên nền nhà, hắn gọi xe tải bốc tài sản, máy móc thiết bị sản xuất đồ gỗ của công ty, chở về nhà nội ở huyện bên.
Anh chị em ruột của Uyên hớt hải đưa cô vào bệnh viện cấp cứu. Nhìn cô xanh xao vàng vọt, chỉ còn có 39 kg, ai cũng xót xa. Uyên ra viện, đã không còn tài sản gì, thiết bị sản xuất của công ty cũng đã bị chồng cướp trắng, không may cậu con trai đi học lại bị ngã gãy chân, cô phải vay mượn tiền của cha mẹ đưa con vào bệnh viện. Sau lần đó, cô viết đơn ly hôn, nhưng bố mẹ cô vẫn giữ quan điểm thương cháu không có cha, nên vẫn khuyên can con gái tiếp tục chịu đựng, chờ thằng chồng hồi tâm, “khi con cái nó lớn rồi, bản thân nó ăn chơi mãi rồi cũng chán, nó sẽ nghĩ lại, sẽ thương vợ thương con. Nay con gái và các cháu vẫn ở cạnh nhà ông bà ngoại, có gì khó khăn thì ông bà giúp đỡ, chứ đừng bỏ chồng, mang tiếng lắm con ạ”.
Không thuyết phục được bố mẹ cho phép ly hôn, Uyên rơi vào tình trạng streess, cô tự dưng cứ béo phệ ra, chân tay như bị phù, câng nặng tăng vọt lên 70 kg. Cô nhập viện với đủ thứ bệnh tật, đặc biệt cô bị viêm lộ tuyến phần phụ quá nặng, cần phải điều trị nhiều loại bệnh. Nằm ở bệnh viện, Uyên trăn trở nghĩ thương 2 đứa con, tài sản nhà bị bố chúng cướp trắng, mẹ mà không đứng vững thì ai chăm lo cho chúng? Thế là Uyên bật dậy. Cô trở về nhà, bắt tay gây dựng lại công ty. Cô cầm cố nhà đất vay vốn ngân hàng. Cô vừa chú ý phục hồi sức khỏe, vừa phát triển lại công ty. Cô chuyển đổi chức năng công ty sang sản xuất kinh doanh nước đóng chai và mở công ty du lịch lữ hành. Cô tuyển dụng nhân viên làm việc tấp nập, đông vui. Khi mọi việc của cô bắt đầu vào guồng trôi chảy trở lại, thì Toán vác mặt về. Hắn muốn hòa giải, “vợ chồng lại hòa hợp như xưa”, hắn kêu là không có Uyên thì kinh tế hắn cũng không làm gì ra mà ăn.
Bố mẹ Uyên thì mừng ra mặt, tưởng “thằng mất dạy” đã tu tỉnh thành người tử tế, nên hết sức vun vào. Chỉ có Uyên là nhìn rõ bộ mặt xảo trá của kẻ lẻo mép đã lừa được cô lúc trẻ người non dạ, hành hạ cô 15 năm qua, cướp trắng cả tài sản của vợ con, nay còn dám vác mặt về định gạt cô lần nữa. Cô không còn khờ dại như ngày xưa. Uyên thẳng tay đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn quen thói côn đồ xông đến định đánh cô. Uyên gọi bảo vệ cty lôi cổ hắn ra ngoài. Ngay hôm đó cô cũng đến thẳng Tòa án nộp đơn xin ly hôn. Cô quyết định không báo tin cho bố mẹ, bởi nếu bố mẹ biết lại sẽ bàn con gái tha thứ như tấm lòng nhân hậu bao dung cả đời của bố mẹ vậy.
Hôm Tòa xử, Toán vẫn khăng khăng không muốn ly hôn, nhưng khi Tòa nghe Uyên trình bày trong nước mắt về quãng đời 15 năm làm vợ bị chồng bạo hành, bạo dâm, Hội đồng xét xử đã hỏi Uyên có tố cáo Toán ra xử lý hình sự không, cô nói chỉ cần ly hôn để giải thoát khỏi Toán, còn cô tha cho hắn tội hình sự. Tòa án đã xử cho Uyên ly hôn, giao 2 con cho cô nuôi dưỡng vì người cha như Toán không đảm bảo được cuộc sống cho các con và cũng không có đạo đức để nuôi dạy 2 con. Ra khỏi cửa Tòa án, tự nhiên Uyên như trút được gánh nặng, cuộc đời cô từ đây do cô tự quyết định, không còn cảm giác nơm nớp mỗi ngày sợ chồng thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa...
Trần Thái Hòa
Link nội dung: https://phano.net.vn/ben-duc-a6909.html